Chuyện về em.




Tự nhiên dạo này cảm giác thèm về nhà cứ thỉnh thoảng lại trào lên trong em. Có những lúc khiến nước mắt tuôn ra không thể nào kìm được.

Chỉ là cảm giác muốn nhìn thấy dáng mẹ lúi húi muối dưa muối cà giữa trưa nắng chang chang.

Chỉ là cảm giác thèm được băm thịt bộp bộp trên cái thớt gỗ đã mòn gần 1 nửa.

Chỉ là cảm giác thèm được gác chân lên cái chân to như cột đình của em trai.

Chỉ là, đôi lúc, muốn ngắm em gái ngủ, cái mặt cau có vì tiếng nói chuyện của em và mẹ.

Chỉ là thèm được bênh bố mỗi khi mẹ làu bàu về chuyện bố uống rượu. Bố, những lúc ấy cười hiền như con trẻ...

Anh thương yêu!

Sau này, nếu được cùng nhau nắm tay đi trên con đường thênh thang phía trước, xin đừng bao giờ xa lìa em... Chúng ta hãy là 1 gia đình thật hạnh phúc nhé! Hạnh phúc và yên ổn như gia đình mà em đang có bây giờ.

Bởi vì, mặc dù em luôn tự nhận mình là Siêu nhân

Là siêu nhân thì không biết buồn
Là Siêu nhân thì không khóc nhè
Là Siêu nhân thì không sợ ma
Là Siêu nhân thì có thể bay đến bất kì nơi nào mà em muốn.

Nhưng sự thật thì:

Em rất yếu đuối.
Em rất hay khóc
Em sợ sự cô đơn
Và... dù rất muốn, em vẫn không thể bay đến bên anh.

Vì thế... tình yêu à, sau này, khi chúng ta là 1 gia đình, anh đừng rời xa em, dù chỉ trong chốc lát.