Nói với anh




Thương yêu vô cùng!

Hà Nội đã ấm lên nhiều. Em thì vẫn lười như những ngày còn lạnh giá. Nghĩa là buổi tối thường ngồi yên trong chăn đọc sách rồi vùi đầu xuống gối ngủ quên. Em rất hay nghĩ vẩn vơ về anh, về ngày anh trở về... mặc dù em không biết đó là khi nào... Chỉ là em tự hình dung thôi.

Trời lạnh, em thèm ăn canh gà khủng khiếp. Gần như là nghiện ấy. Ngày nào cũng lách cách thái khoai tây, cà rốt để nấu soup. Món ăn đêm mà trước kia anh vẫn động viên em ăn để giữ ấm vào mùa đông. Giờ thì em học được cách chế biến nhiều món từ canh gà. Nên luôn luôn, em cảm thấy rất vui thích khi chuẩn bị những món ăn đó.

Hôm qua, em đã đan cái khăn đầu tiên trong mùa đông, sau rất nhiều lần ép uổng bản thân phải đi mua len về đan. Màu hồng nhẹ và xanh lá dịu dàng. Nhưng em chưa đan xong đâu. Khi nào xong, nhất định sẽ cho anh xem.

À, em cũng mới đi mua gối nữa. Gối bé tí hoa xanh và gối to hoa hồng li ti. Nhìn rất nhẹ nhàng. Mùa đông, mọi thứ đều tỏa ra hơi ấm, đối với em là như thế. Và, nếu anh không cho là thừa thãi, em muốn cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã mang hơi ấm đến cho mùa đông yêu thương của em, cảm ơn vì đã khiến trái tim em luôn ấm áp.... Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên, dù chỉ là trong suy nghĩ.

Hôm nay em viết thế này thôi.

Anh! Ngày nắng rất nồng nàn.