Thư từ Tháng Tư Xanh


Hôm nay rất buồn, ngồi đọc lại thư em Lys đã gửi khi mình khóc nhè. Để lòng được Yên... Cảm ơn Lys! À, nghĩ đến em chị thường nghĩ đến tháng Tư xanh.



Gửi chị Thoa “trẻ con”

Em tặng chị bài này, chỉ là ‘hàng sưu tầm’ thôi nhưng mong là chị sẽ vui khi đọc nó. Nhỉ?
Và chị gửi hộ nó cho bạn Nước Mắt của chị giùm em với nhé. Chắc là đọc xong, bạn ấy có dỗi hờn em một chút vì không gửi trực tiếp cho bạn ấy nhỉ. Nhưng chắc hẳn là, em nghĩ, bạn ấy sẽ mau hết dỗi thôi mà. Và sau đó, chà, sau đó thì hẳn là sẽ chạy tót đi chơi thôi. Chị sẽ không còn gặp bạn ấy hàng đêm nữa, những tờ giấy của công việc, chiếc gối của chị cũng thế. Và như thế chị sẽ có thêm thời gian để làm những việc khác, như viết thơ chẳng hạn ^^
Em thích những vần thơ dịu dàng và hy vọng của chị thế nên là…chị nhận món quà này của em, chị nhé!

Em sẽ không khóc đâu
Sưu Tầm (Zdreamer – ttvnol.com)


Em sẽ không khóc đâu
Đó là trò trẻ con - anh vẫn thường bảo thế
Mà em đâu còn là đứa trẻ...


Dĩ nhiên, chia tay là tiếc nuối
và có thể xót xa
Cũng có thể day dứt
Và ám ảnh
Nhưng, mọi chuyện sẽ qua


Em sẽ không khóc đâu
Người đời có ai thừa nước mắt?
Anh chỉ là người xa lạ, với em
Cũng như em, với anh...


Em sẽ không khóc đâu
Chỉ là một hạt bụi đường làm mắt đỏ
Và xung quanh có nhiều người quá
Người ta đang níu áo nhau
Người ta đang vẫy chào nhau
Người ta đang tiễn biệt nhau...


Em sẽ không khóc đâu
Khi con tàu chuyển bánh
Anh sẽ mờ dần
như ảo ảnh
Như một điều ngốc nghếch đã qua


Anh đã ở rất xa
Chẳng còn ai nhìn thấy
Nước mắt em sẽ chảy
Cho những kiêu hãnh, lỗi lầm
Cho những tổn thương...
Cho em và cho anh
Cho những ngày xưa cũ
Không còn ai cười nữa...


Nước mắt em sẽ chảy
Cho em và cho anh...


Gửi chị Thoa “người lớn” ^^
Gửi chị một cái ôm từ xa, một nụ cười, một bờ vai và một cái nắm tay từ em. Nếu khi nào cảm thấy đuối sức và cần những điều trên, chị có số mobile của em rồi đấy ^^
Nhưng em vừa sực nhớ ra, đây là lá thư gửi chị Thoa “người lớn” cơ mà?
Chà.
Thế thành ra em nghĩ mình nên cất tạm những món quà trên thôi nhỉ. Bởi vì “người lớn” thì không cần dựa vào những điều trên nhiều quá nữa rồi. Chị Thoa “người lớn” thì tự biết cười vui sau khi buồn này. Có bờ vai mình rồi, sẽ không chông chênh nữa đâu này. Tay mình thì mình tự nắm, cần gì tay ai, nhỉ!
Người lớn mà. Người lớn thì phải khác trẻ con nhiều chứ. Ít ra thì người ta thường viết hoa chữ Người Lớn để chứng tỏ là, so với trẻ con thì người lớn hẳn nhiên…to lớn và cứng cỏi hơn nhiều. Chị nhỉ ^^
Nhưng một cái ôm thì em nghĩ chắc cũng có lúc ‘người lớn’ vẫn cần đến, nên là em cất đi. Khi nào chị cần, món quà ấy sẽ gửi tới cho chị. Chị thấy thế nào ạ?

Em gửi cho cả chị Thoa “người lớn” và chị Thoa “trẻ con” của em một chút bình yên nhé. Hôm nay thứ 7. Chúc chị cuối tuần bình lặng và thảnh thơi nhé.

Em, Lys.