Những lá thư




Yêu thương!

Những ngày này em tự bảo mình hãy cứ để trái tim yên ổn, nhưng không hiểu sao... em không thể.

Có lẽ vì những ngày này sương rơi nhiều quá.
Có lẽ vì những ngày này hoa sữa đã tàn.
Có lẽ vì Hà Nội không còn ngằn ngặt xanh và hân hoan nắng.
Có lẽ... có lẽ tại chính em không thể giữ nỗi nhớ ở trong tim thêm nữa...

Yêu thương ơi, anh có nghe thấy trái tim em đang thổn thức không?

Em nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh...

Nếu quả thật có 1 vì sao mang tên "Điều ước", em sẽ đi tìm bằng được. Vì trong tim em đang chất chứa những ước mơ.

Ước gì lại được cười khúc khích mỗi lần nói chuyện với anh.
Ước gì lại được sống trong ngập tràn thương yêu mỗi sớm tỉnh dậy và cảm giác ấm áp mỗi lúc đêm về.
Ước gì...Ước gì Anh-vẫn-nguyên-vẹn LÀ-CỦA-EM như ngày xưa...?

Chao ôi... Ngày xưa... Ngày xưa... Bao giờ thì em chạm tới???

Anh biết không, Hà Nội đã khóc rất nhiều!