Nhớ



Em nhớ mỗi trưa nắng anh đến và mở cửa phòng em. Ánh nắng bao trùm lên đôi khuôn mặt anh. Đó là khoảnh khắc rất kì lạ. Em đã tưởng chỉ có thể nhìn thấy cảnh đó trong những giấc mơ.

Em nhớ những ngày lạnh buốt, anh đến và nắm chặt tay em. Cảm giác rất rõ ràng hơi ấm của mình lan sang anh.

Em nhớ bờ vai của anh. Không quá rộng lớn. Nhưng ấm áp và bình yên.

Em nhớ ánh mắt anh. Dịu dàng và tha thiết. Em đã, hơn một lần em đã tự hỏi: Có thể nào, em đã chết chìm trong ánh mắt ấy?

Em nhớ quán cafe ấm, nơi lần đầu tiên em nắm tay anh, dựa vào vai anh. Khi ấy, em đã tự nói với mình: Em nhất định sẽ ở bên anh suốt đời. (Vậy mà...)

Em nhớ những lúc anh ôm chặt lấy em như thể nếu buông tay ra thì em sẽ biến mất. Em, cũng thế, nhiều hơn một lần ở trong vòng tay anh, em lặng lẽ khóc.

Em nhớ anh.
Nhớ anh.
Nhớ anh.
...