"em chợt rùng mình giữa cơn khát lúc nửa đêm
khi tay em khóc
nước mắt em trôi qua ngón dài nặng nhọc
cay mặn những niềm tin

Niềm tin có chăng là nỗi đắm chìm
mãi mãi

Thế giới càng quay
Con người càng xa nhau hơn nữa
Gần gũi chi đâu mà giả vờ lần lữa
Chân mỏi rồi, ta tạm gối lên nhau

Em khóc vì ai, anh khóc vì ai
có giọt lệ nào rơi xuống vì ai
vì ai hoặc vì ai
hay vì không gì cả
hay vì bản ngã
hay vì cánh hoa rệu rã
hay vì chúng ta không thể khóc thành lời

Em tự mình uống hết những nụ cười
hiếm hoi khi nắng tắt
anh đến rồi đi
em vẫn loay hoay sắp đặt

điểm tựa nào cho nhau?"

(Trần Hương Giang)


Vô tình đọc lại một bài thơ của em Giang. Những day dứt làm mình vỡ ra từng mảnh.
Cháy.
Khát.
Đớn đau.