Rỗng




Cuộc sống của tôi thường chìm trong những khoảng màu xám. Từ lâu lắm rồi. Thường xuyên như vậy.

Điều đó khiến tôi sợ hãi. Cho nên tôi cố gắng mở hết mọi cánh cửa màu xanh của tâm hồn mình hòng mang chút niềm tin để nâng chính mình dậy. Tôi sợ mình bị ngã. Và sợ nhất là không bao giờ còn đứng dậy được nữa.

Tôi viết rất nhiều.

Những điều tôi nung nấu rất lâu.
Cả những điều chỉ thoáng qua trong đầu.

Nhưng hầu hết đều không đủ. Không đủ đầy về cuộc sống của tôi. Hay nói đúng hơn. Đó chỉ là những điều tôi-có-thể-viết-ra. Trong khi cuộc đời này được tạo nên bởi vô số những thứ không tên, hàng triệu triệu những điều không-thể-viết-ra.

Cũng như lúc này tôi ước gì mình có đủ ngôn từ để viết ra được những điều tôi đang nghĩ. Cảm giác sợ hãi, bất an đến nghẹt thở trong từng khoảnh khắc. Những nỗi đau âm ỉ không thể sẻ chia. Những đêm tôi khóc lặng lẽ khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Buổi trưa tôi vẫn thường rớt nước mắt một cách vô thức khi ở bên anh, ăn cơm cùng anh...

Tôi ước có đủ khả năng để viết về cuộc sống của tôi. Không phải như 1 sự phơi bày. Giống như là có thể sẻ chia được với chính mình...

Thế nhưng tiếc là tôi không thể.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn và tôi ngày càng bất lực với sự đau đớn trong lồng ngực mình.

Những nỗi buồn cũng chuyển thành màu xanh.

Còn tôi dần trở thành 1 người tuyệt vọng.