Vẩn vơ



Hôm nay em đã khóc khi ngồi vào bàn ăn 1 mình.

Tự nhiên, đột nhiên thôi, em thấy buồn bã khủng khiếp. Buồn bã đến mức em có thể lăn ra mà khóc rũ rượi như vừa bị cướp những đồng xu cuối cùng trong túi. Nhưng em không làm thế. Em ngồi yên và lặng lẽ ăn cơm.

Em có giận anh không?

1 chút.

Nhưng không phải vì em đang ăn cơm 1 mình. Mà vì em cần thấy lòng mình đang tha thiết với điều gì đó.

Em giận anh. Vì em nhận ra em yêu anh quá nhiều.

Em rất nhớ anh, ngay cả lúc anh đang nằm cạnh em, nhắm mắt, ôm em và nghe bài hát mà em đang nghe.

Em rất nhớ anh, ngay cả khi anh vừa vẫy tay chào tạm biệt chỗ ngã 3 để mỗi đứa đi 1 hướng khác nhau.

Em rất nhớ anh, ngay cả khi đang nói chuyện điện thoại với anh... Nhớ đến mức em thường xuyên nói rằng: "Em nói cho anh nghe chuyện này nhé! Em rất nhớ anh"

Bây giờ là tháng Năm.

Bây giờ trời rất xanh.

Và bây giờ, khi đang nghĩ đến anh, em thấy cuộc sống này dường như đang nghẹt thở vì nỗi nhớ trào dâng.