Hé cửa thôi...



Từ lâu rồi mình đóng cửa lòng với thơ. Thế mà hôm nay, như bão nổi. Cứ ùa về, ùa về...

Gần đây thấy ám ảnh khi đọc thơ của em Zz. Thơ em vừa đàn bà lại vừa yếu đuối như con gái mới lớn. Mình thấy hoang mang khi đọc thơ của em ấy. Cụ thể là thấy mình bị dồn vào đường cùng. Mình thấy đau với nỗi tuyệt vọng của em. Mình càng thấy đau hơn với những hy vọng của em. Bởi nó cũng mong manh (giống mình)...

tìm lại em trong gió cạn sóng mòn
tìm em trong thẳm sâu tăm tối
miên man miên man làn tóc rối
vọng nhớ một cõi đời mỏng manh


Em sẽ sơn lại trái tim mình màu xanh
Em đón chờ anh
Vùng nắng mới..

Mở lòng ra với thơ 1 chút thấy nỗi buồn tràn qua như thác lũ. Mình lại phải đóng cửa thôi. Vì cuộc sống ngoài kia rộn rã vô cùng...