"Phựt"



Gần đây bị áp lực về nhiều chuyện.
Vì vậy

Luôn cố gắng vui vẻ.
Luôn đặt mình trong tình trạng sẵn sàng... lên gân để cười xã giao, để nói chuyện xã giao.

Tối qua, lúc đi ra nhà tắm, tự nhiên, 1 cách vô thức, tiếng "Phựt" vang lên trong đầu làm mình sợ hãi. Sợ hãi đến mức cuống quýt cả lên. Sợ hãi đến mức gần như sụp xuống trong nhà tắm.

Xả thật nhiều nước và ngồi vào cái thau to nhất trong nhà tắm... Giống như người ta tắm cho trẻ con. Ngồi 1 lúc rồi thở hắt ra.

Cảm giác sợ hãi dần dần tiêu tan. Nhưng vẫn còn thấy mệt.

Lúc vào giường nằm chỉ muốn vùng dậy để viết 1 cái gì đó. Nhưng không còn đủ sức. Thế là cứ nằm rồi ngủ thiếp đi.

Từ lâu vẫn đề phòng cái tiếng "Phựt" đáng sợ ấy. Thế rồi 1 ngày bình thường, tự nhiên nó vang lên. Mình không kịp phản ứng lại. Lúc đó cảm giác duy nhất là: Mất hết năng lượng. Trong đầu chỉ còn nghĩ đến Anh. Và cứ thế thả lỏng. Nhắm mắt lại. Nhìn thấy nụ cười của anh, ánh mắt của anh... cảm giác bình thường dần dần trở về...

Giá mà Anh hiểu được mình cần Anh ấy đến mức nào...