Chúng ta không còn trẻ nữa


Chúng ta không còn trẻ nữa.

Phải.

Không hiểu sao em rất vui khi nghĩ tới điều này. Chúng ta không còn trẻ nữa.

Nên chúng ta biết rằng cuộc đời này ta đã được nhiều. Và cũng mất nhiều.

Chúng ta biết mỗi sự trưởng thành đều đã bỏ lại phía sau 1 vết xước có thể là ngoài da, cũng có thể ở trong tim. Vết xước ấy có thể chữa lành hoặc cũng có thể không bao giờ lành được.

Chúng ta hoàn thiện tình yêu thương đối với những người xung quanh bằng việc cho đi sự cảm thông.

Và hơn hết, chúng ta biết cách để tránh làm người khác đau.

Cho nên em thích ý nghĩ: Chúng ta không còn trẻ nữa.

Chắc anh lại bảo em đang mơ tưởng hão huyền. Vì em, trong mắt anh luôn luôn là 1 cô bé 16 tuổi, việc gì cũng phải nhắc và nhất là không bao giờ chịu nghe lời ngay, phải cãi rồi xị mặt, rồi cuối cùng mới chịu phục tùng.

Nhưng nếu em không phải là 1 cô bé 16 tuổi với tâm hồn tươi mát nhường ấy, với sự dịu dàng pha lẫn hồn nhiên rất con trẻ ấy, liệu anh có yêu thương em nhiều như thế này không?

Đêm qua em không ngủ. Em đã nghĩ rất nhiều. Về tình yêu của anh.

Phải.

Em vẫn nghĩ em yêu anh nhiều hơn anh yêu em. Nhưng không phải. Tình yêu của anh lớn hơn rất nhiều. Bởi vì anh đã đủ kiên nhẫn để ở bên em, luôn luôn. Anh đã giữ em lại khi em nói chia tay. Anh đã vượt qua mọi khó khăn để giờ đây vẫn có thể nắm tay em đi về phía trước....

Em sẽ tiếp tục đi. Sẽ không nhìn về phía sau nữa. Nếu anh giận em, buồn em vì em đã để lại 1 vệt xước trên trái tim anh bởi những chuyện đã qua thì em mong những nụ hôn của em sẽ khiến anh bớt đau.

Mình phải hướng về tương lai chứ, phải không anh? Vì chúng ta không còn trẻ nữa.