...



Chiều mưa. Lại mưa.

Những ngày mưa nối nhau đi.

Em ngồi 1 mình. Quán coffee vắng. Tựa đầu vào cửa kính nhìn những giọt mưa rơi mải miết. Không khí oi nồng đến nghẹt thở. Văng vẳng bên tai giai điệu vừa thảnh thơi vừa nhộp nhịp của "How deep is ur love". Nước mắt lăn dài trên má.

Đã lâu rồi em mới ngồi 1 mình như thế này.

Có lẽ em đã để mình bị cuốn đi bởi những điều phù phiếm từ quá lâu. Không kịp dừng lại để thở. Không kịp dừng lại để suy tư.

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến điếng người...

Chiều dần đi. Trời tối sẫm lại.

Và em thấy trong đầu mình vang lên giai điệu của "Dạ khúc" miên man, miên man...