Nhớ



Những lúc thế này em thấy anh rất gần.

Em đã trở thành cô bé ngoan và làm theo tất cả những lời dặn dò của anh. Em biết ở nơi ấy anh sẽ nở nụ cười hiền.

Em nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. Nhớ bờ môi cong cong của anh. Nhớ giọng anh ấm áp. Muốn ôm xiết anh. Muốn hôn anh nồng nàn.

Hôm nay em muốn viết 1 bài thơ về nỗi nhớ nhưng em không biết bắt đầu từ đâu. Bởi vì, có lẽ nỗi nhớ của em không có điểm đầu. Như anh nói: "Luôn luôn và thường trực trong tim" mà.

Cho nên em tặng anh "1 cái buồn ngủ". Có lẽ thế là đủ, phải không anh yêu?