Hà Nội của ta, thủ đô yêu dấu...








Gần đây mình dễ bị xúc động một cách kì lạ.

Hôm qua đi dạo 1 vòng quanh Hồ Gươm, nước mắt mình gần như trào ra. Mình vẫn nghĩ mình là đứa thờ ơ với những sự kiện và thờ ơ với những gì mà người khác hào hứng, thế mà giờ phút ấy, niềm xúc động ấy đã phủ nhận tất cả.

Mình lặng lẽ ngắm những chậu hoa bé xinh xếp cạnh nhau trên những chậu lớn. Những bông hoa đào phớt hồng, cúc vàng rực rỡ, trạng nguyên đỏ đầy khát khao... Hồ Gươm xanh một màu mát lành như huyền thoại.

Những biểu tượng của Thăng Long_Đông Đô_Hà Nội kéo mình đi trong niềm hân hoan như 1 đứa trẻ lạc vào miền cổ tích.

Chợt đâu đó trong đầu mình vang lên giai điệu của "Nhớ mùa thu Hà Nội", của "Hoa sữa" và đặc biệt là "Nhớ về Hà Nội". Hôm trước nghe chị Hồng Nhung hát, mình hát theo và rơm rớm nước mắt, tim mình thót lại. Những lời lẽ giản dị mà đẹp đẽ vô cùng.

Dù có đi bốn phương trời
Lòng vẫn nhớ về Hà Nội
Hà Nội của ta, Thủ đô yêu dấu
Một thời đạn bom, một thời hòa bình
...

http://music.yeucahat.com/song/Vietnamese/4711-Nho-Ve-Ha-Noi~Hong-Nhung.html