Có ai hiểu tôi không?



Chưa bao giờ mình mất tiền mà lại khóc. Vì về cơ bản, mình là đứa bị bệnh AQ. Hễ mất cái gì là tặc lưỡi: Của đi thay người.

Thế mà lần này mình khóc như mưa như gió. Khóc từ ngòai chợ về đến tận nhà. Khóc trong cả lúc nấu ăn. Khóc khi đi ra ngòai rửa... mặt. Và khóc cả trong lúc ngủ trưa.

Ủ rũ suốt cả buổi chiều.

Buổi tối mặc dù đi chơi vui và rất mệt nhưng không tài nào ngủ được vì vẫn còn suy nghĩ mãi. Giữa đêm còn mở cửa ra đứng trên cầu thang 1 lúc cho thoải mái. Mà cuối cùng, trong giấc ngủ vẫn đẫm nước mắt.

Mình thật trẻ con_ Anh ấy nói thế. Nhưng quả thật, trong đời, chưa khi nào mình trải qua cảm giác bất lực đến nhường ấy. Bao nhiêu gắng gượng từ những ngày qua sụp xuống cùng 1 lúc khiến mình không chống đỡ kịp. Mệt mỏi lẫn tủi thân. Và không có gì khiến nước mắt tuôn ra tự nhiên và nhanh chóng như khi người ta thấy tủi.

Giờ viết những dòng này vẫn nhớ như in cảm giác đó. Nhưng bệnh AQ lại nổi lên rồi. Và mình lại tặc lưỡi: Cuộc đời vẫn đẹp sao.

Ừ. Mà cuộc đời không đẹp sao được khi mà mỗi ngày là 1 món quà!