Những lá thư



Em đau
Những cơn đau
Như nước mắt trên mi em khắc khoải
Rớt vào lòng đêm.

Anh à...
Ngày đi qua thật êm
Bỏ lại em với khoảng trời không anh
Hoang vắng.

Em ráng vui
Những niềm vui nhạt nhòa
phẳng lặng...

Ai đó bảo em hãy đong đo niềm vui bằng những tiếng cười.

Ngày hôm qua, em thả nhớ lên trời
Nỗi nhớ màu xanh thẳm.

Em viết tên anh vào im lặng.
Để anh không thấy được ấy mà...

Hôm nay em lại đau
Niềm đau của hôm qua...

Và em đã khóc...

Ước gì anh biết được
Anh sẽ về
Lau nước mắt cho em...

Nhưng anh chẳng biết đâu
Vì gió chẳng đưa tin
Bồ câu trắng vẫn nằm im dưới nắng...

Em trở về em
Căn phòng xưa im lặng...

Nỗi đau em tự lau nước mắt rồi....