Những lá thư



Anh đừng gõ cửa
Mùa thu trốn đi rồi
Những khoảng trời lặng gió
Giờ... chỉ là mơ thôi.

Người đàn bà trong em đã chết từ lúc mùa thả nhớ lên trời
Nên giờ
Nếu anh gặp
Sẽ là em của những ngày thơ dại.

Nỗi đau hóa đá
Nước mắt trốn vào cơn giông cuối chiều
đọng lại
Rớt vào đêm.

Không còn em
Của những ngày mưa tháng Sáu ngọt mềm
Có bao giờ anh tiếc nuối...

Mà thôi
Tiếc làm gì
Ai chẳng có đôi lần vụng dại

Vui duyên mới đi anh
Em lặng lẽ quay về.

...