Bài thơ tháng Tư



Những ngày này trong lòng không yên. Mình thường giở những bài thơ cũ ra đọc dẫu điều đó cũng chẳng khiến mình yên ổn hơn. Nhưng ít ra cũng có cái để mà đọc, để nghĩ ngợi vẩn vơ, để cứu mình ra khỏi những thứ lộn xộn đang nhảy nhót trong đầu.

Đọc lại bài này tự nhiên muốn đổi tên thành "Bài thơ tháng Tư"
. Uh giờ là tháng Tư. Bâng khuâng thật đấy!

Loa kèn đang nở
Tháng Tư xanh
Em vẫn hát những bài ca cũ
Hà Nội buồn chông chênh....


Anh đã hẹn tháng Tư sẽ trở lại cùng em
Những con đường quanh co chờ đợi
Cơn mưa tháng Ba cũng tan đi thật vội
Sợ lối anh về trơn trượt những nhớ mong....


Vì em biết rằng anh rất thích mùa đông
Nên em chưa cất chăn bông như những tháng Tư thủa trước
Em giữ tất cả những gì gợi cho em thấy được
anh đang ở rất gần....


Loa kèn đã nở trắng cả căn phòng
Trên cửa sổ mỗi ngày bao nhiêu nắng
Không gian chỉ thiếu anh, sẽ trở thành rất ấm
Về với em đi, Tháng Tư đã đến rồi....


Em gọi anh, vọng mãi ở lưng trời
Tháng Tư, những ngọn gió trốn cả vào nỗi nhớ
Thật lạ kì, Tháng Tư em thấy có rất nhiều những khung cửa sổ
để ngỏ đón mặt trời....



Em đợi anh
Tháng Tư sắp khóc rồi....
Em ngồi bên bậc thềm
ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu đỏ
Tháng Tư khóc thật rồi....


Trong phòng loa kèn vẫn nở miệt mài
Phố vẫn xanh
Em vẫn hát những bài ca cũ
Hà Nội rưng rưng những đêm dài mất ngủ
đợi anh
đợi anh....

4/2009