Buồn quá lại ngồi lục thơ. Cảm động vô cùng khi thấy trên 1 số trang, có những bạn đã sưu tầm và sắp xếp thơ của mình từ hồi còn dùng bút danh ĐaHoaAn. Giờ đọc lại những vần thơ ngô nghê ấy, bật cười vì nghĩ ngay đến cảm giác của "người kia". Thế nào cũng nghĩ ngợi vì sao mình lại viết được chừng ấy bài thơ với bao nhiêu đớn đau, vật vã.

Giờ mình không viết được nữa. Như hôm trước, cảm xúc dạt dào, muốn viết tặng anh 1 bài thơ, mà viết xong đọc lại không muốn nghĩ đến nó nữa.

Thời gian quả thật kinh khủng. Nó làm tâm hồn mình cằn cỗi đến mức chỉ còn có thể lặng nhìn những thứ đẹp đẽ đi qua chứ không thể nở ra những bông hoa thơm ngát nữa.

Chép lại 1 bài thơ từ lâu lắm rồi làm quà cho chính mình vậy.

Khúc tình 21

Anh bỏ lại nụ cười
Phía sau dòng nước mắt
Giọt yêu thương trong vắt
Giờ nhuốm màu đau thương

Anh bỏ lại con đường
Nắng dỗi hờn khung cửa
Nụ hôn ngày xưa...vỡ
Hòa vào dòng thời gian

Anh bỏ lại hoang mang
Vương trên làn tóc rối
Góc phố mưa giăng vội
Ướt mềm dòng yêu thương

Anh đi , gió lạc phương
Từng giọt buồn rớt xuống
Em đưa tay gầy guộc
Sờ ngực mình.....Quặn đau.