Nhắn.



Này anh,

_Nếu như ngày mai em biến mất thì anh sẽ cuống cuồng lên tìm em rồi... thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi cái giọng điệu chua loét và thói nhõng nhẽo kinh niên của em phải không?

Như thế thì chắc phải rất thoải mái.

_Nếu tự nhiên em bị bệnh rồi chẳng nói năng được gì với anh nữa thì chắc anh phải mở tiệc ăn mừng vì đỡ phải nghe em cằn nhằn mỗi lần anh đến. Đã thế còn đỡ bị sai vặt kiểu như: "Dân thường dọn đi để dân chơi ngồi nghỉ ngơi" sau khi ăn cơm xong.

Như thế thì chắc phải rất vui vẻ.

_Nếu như 1 ngày em đủ can đảm chia tay anh thì chắc anh phải tặng em thêm 1 món quà để cảm ơn vì không còn phải suốt ngày nghe em hỏi: Anh có yêu em không? Anh yêu em mấy nhiều? bla, bla...

Như thế thì hẳn nhiên sẽ đỡ đau đầu vì chẳng phải nghĩ ra câu nói dối nào nữa cả.

Em biết là nếu em đặt ra những trường hợp như trên thì anh chắc chắn sẽ trả lời y hệt những gì em đã viết. Bởi vì anh là dân-thường-nói-dối-siêu-đẳng.

Nhưng mà anh à, đôi lúc, hãy chiều chuộng em 1 chút, hãy nói yêu em, hãy ôm em thật chặt, hãy tìm bàn tay em và đan vào tay anh, cười khi em gân cổ lên cãi lý... Vì em biết, tình yêu của anh đủ lớn, thậm chí thừa để có thể làm những hành động nho nhỏ đó.

Bởi em không muốn anh phải hối hận khi chưa kịp nói hay chưa kịp làm những gì có thể nếu 1 ngày đột nhiên có chuyện gì xảy ra với em.