Viết vội cho anh




Nụ cười vô lo có màu gì...
Mà đã rất lâu rồi, em quên mất.
Sao cứ phải đắn đo giữa rất nhiều nghĩ suy, lựa chọn, rồi đợi chờ mệt mỏi
Có hay không - bình yên cuối con đường?



Có hay không - anh đợi em cuối con đường?
Khi dông bão đã tràn qua bờ vực thẳm.
Khi em đi hút hết những mùa xa vắng
Sẽ có ngọt ngào - dành riêng em?




Sao không phải là ở đây, giữa ngổn ngang và tan nát?
Lúc em cần anh nhất?
Lúc em gào lạc giọng, không cất nổi một cái tên quen thuộc
Lúc em rơi vào lốc gió vô biên...




Em cần anh, ngay lúc này anh biết không?
Đừng hứa hẹn, hay cách xa em nữa
Đừng lặng im, rồi khép chặt cửa
Anh định lặng im - đến chừng nào?




Anh định lặng im - đến chừng nào nữa, anh nói đi.
Đến khi lòng kiêu hãnh trong em gục ngã?
Đến khi em biết xót xa cho chính mình và khóc
Trần trụi trước mắt anh?




Em vụng về, không biết giữ gìn, yếu đuối đâu anh.
Em không cất nổi những lời thương nhớ hão
Nếu khi nào em cúi đầu nhìn vào đôi tay mình đắng chát
Em sẽ chỉ bỏ đi.




Em sẽ chỉ bỏ đi.
Dẫu em có nghìn lần muốn được thấy anh ở phía cuối con đường...


(From: Cappuccino sáng)


Lâu rồi không viết được gì. Gần đây cố gắng quay lại với việc viết lách nhưng bất lực. Thành ra mỗi lần onl chỉ lặng lẽ dạo qua các blog yêu thích và đọc rồi ngồi im suy ngẫm.

Hôm nay tâm trạng chán chường quá. Ngày mới bắt đầu bằng 1 cái nhói tim và nước mắt. Vì tủi thân. Vì cảm thấy oan uổng. Vì chán nản. Vì thất vọng. Vì mệt mỏi. Vì....

Rồi tự nhiên những con chữ trong bài thơ kia khiến trái tim mình như bị bóp nghẹt. Yêu thương nhất định phải có lúc đau đớn đến thế này sao?