Những lá thư




Em đã đan xong khăn rồi.

Mùa đông hây hây nắng. Em vẫn chưa thể ru mình ngủ sớm.

Dạo này em thường trùm chăn kín đầu, thò chân ra ngòai giống bạn Pippi và ư ử hát ru mình. Đêm qua thì em hát ru anh

Ngủ ngon anh nhé tình yêu của em
Và ngày mai sẽ ngọt ngào những ước hẹn
Phải làm chi để hết buồn, chỉ vì quá nhớ người
Một cảm giác trống vắng đến hiu quạnh.


Những ngày này, không hiểu sao em thấy mình xa anh quá. Hơi ấm còn vương lại không đủ để em có thể ngủ yên mỗi tối. Cho nên... cho nên em đã tìm mọi cách ủ ấm trái tim mình.

Nhiều người nói em can đảm vì đã dám chọn con đường này. Thật ra điều đó không hòan toàn đúng. Chỉ là, em không thể chọn con đường nào khác thôi. Không ai, không gì và không có ý nghĩ nào lại yên ổn và ấp áp hơn những suy nghĩ về anh.

Mỗi ngày, khi em mở mắt, ùa vào tâm trí em là anh. Và khi em đi ngủ, ý nghĩ của cuối cùng cũng là anh.

Sự thật thì em không can đảm, anh biết mà. Vì đã có lúc em rất run sợ. Thậm chí, em hoảng loạn nữa. Nhưng, em đã cố gắng... dần dần em không còn sợ hãi nhiều nữa. Nhưng, mọi thứ không dễ dàng như những gì mọi người đã nhìn thấy ở em...

Anh!

Anh có thể gần em hơn chút nữa... được không?