Lâu rồi mới ghé...




_Những ngày này mình thực sự rất hạnh phúc. Hàng ngày được nhìn thấy anh, cùng ăn cơm và dành tặng nhau những chiếc hôn ngọt ngào. Điều đó quả thật rất tuyệt vời.

_Tối qua ngồi cặm cụi làm tặng anh những phiếu quà tặng và nhìn nụ cười vừa ngọt ngào vừa mãn nguyện trên môi anh, cả thế giới trở nên rất dịu dàng.

_Hôm qua trong lúc đi siêu thị, đi qua khu mình-nghĩ-là-nhà-bạn-ấy, chợt nghĩ: Không biết bạn ấy đã về Việt Nam chưa. Định gửi mail cho bạn ấy nói rằng: "Giờ thì mình hoàn toàn có thể tự tin đứng trước bạn. Mình tin mình đã có đủ dũng cảm để là 1 người bạn bình thường của bạn". Thế nhưng lại thôi. Hôm nay ngồi seach những thông tin mới nhất về bạn. Bạn vẫn bình an. Mình tin thế. Cho nên, nếu quả thật có cơ duyên, mình nhất định sẽ gặp lại bạn ấy.

_Dạo này nghiện những giai điệu nhẹ nhàng. Mình tự nhiên muốn viết 1 bài hát. Nhưng phải nghĩ đã...

Nhảm




Tình yêu là thứ tình cảm vừa gần gũi, ấm áp vừa kì lạ đến mức nó cuốn theo mọi cung bậc cảm xúc theo cùng.

Là sự hân hoan khi gặp gỡ.
Buồn bã lúc chia xa.

Là niềm hạnh phúc khi bên mình là bờ vai vững chãi.
Khổ đau khi chỉ còn nhìn thấy nhau trong tâm tưởng.

Là sự ngọt ngào khi đón nhận những nụ hôn nồng nàn.
Sự đắng ngắt từ 2 tiếng "chia tay".

....

Tình yêu khiến người ta phát điên vì sung sướng.
Nhưng cũng khiến ta chết lặng vì đớn đau.

Những cơn đau dài theo ngày tháng.

Và em đang đau...

Không biết bao giờ cơn đau này dịu lại. Bởi vì em "chợt nhận ra trong tim em tràn nỗi nhớ người, ngày dài đợi chờ mong nhớ anh... Người em yêu ơi em thương anh nhiều hơn những gì em đã có trong cuộc đời"


Mình định giãy giụa.
Định gào khóc.
Định trách móc.
Và bẳn gắt.

Nhưng cuối cùng mình không làm được gì cả. Mình cảm thấy kiệt sức. Và chỉ có thể nằm im.

Nằm im thôi.

Viết vội cho anh




Nụ cười vô lo có màu gì...
Mà đã rất lâu rồi, em quên mất.
Sao cứ phải đắn đo giữa rất nhiều nghĩ suy, lựa chọn, rồi đợi chờ mệt mỏi
Có hay không - bình yên cuối con đường?



Có hay không - anh đợi em cuối con đường?
Khi dông bão đã tràn qua bờ vực thẳm.
Khi em đi hút hết những mùa xa vắng
Sẽ có ngọt ngào - dành riêng em?




Sao không phải là ở đây, giữa ngổn ngang và tan nát?
Lúc em cần anh nhất?
Lúc em gào lạc giọng, không cất nổi một cái tên quen thuộc
Lúc em rơi vào lốc gió vô biên...




Em cần anh, ngay lúc này anh biết không?
Đừng hứa hẹn, hay cách xa em nữa
Đừng lặng im, rồi khép chặt cửa
Anh định lặng im - đến chừng nào?




Anh định lặng im - đến chừng nào nữa, anh nói đi.
Đến khi lòng kiêu hãnh trong em gục ngã?
Đến khi em biết xót xa cho chính mình và khóc
Trần trụi trước mắt anh?




Em vụng về, không biết giữ gìn, yếu đuối đâu anh.
Em không cất nổi những lời thương nhớ hão
Nếu khi nào em cúi đầu nhìn vào đôi tay mình đắng chát
Em sẽ chỉ bỏ đi.




Em sẽ chỉ bỏ đi.
Dẫu em có nghìn lần muốn được thấy anh ở phía cuối con đường...


(From: Cappuccino sáng)


Lâu rồi không viết được gì. Gần đây cố gắng quay lại với việc viết lách nhưng bất lực. Thành ra mỗi lần onl chỉ lặng lẽ dạo qua các blog yêu thích và đọc rồi ngồi im suy ngẫm.

Hôm nay tâm trạng chán chường quá. Ngày mới bắt đầu bằng 1 cái nhói tim và nước mắt. Vì tủi thân. Vì cảm thấy oan uổng. Vì chán nản. Vì thất vọng. Vì mệt mỏi. Vì....

Rồi tự nhiên những con chữ trong bài thơ kia khiến trái tim mình như bị bóp nghẹt. Yêu thương nhất định phải có lúc đau đớn đến thế này sao?

...



Dạo này cảm thấy chông chênh và khá hụt hẫng vì xa anh. Lâu rồi không trải qua cảm giác đó mặc dù hàng ngày vẫn có thể nghe giọng nói ấm áp và tiếng cười trầm đục của anh.

Những ngày mưa nỗi nhớ càng dâng đầy....

Hôm nay mưa to giữa buổi chiều, nằm trong nhà, tối và lạnh, nt cho anh: "Anh ơi mưa to ơi là to, sấm chớp đùng đùng, Heo còi sợ lắm". Tự nhiên thương mình quá!

Mấy ngày nay đang nghiện ngập 1 thứ. Những ca từ bay bổng, buồn bã mà ngọt ngào khiến tim mình ngừng đập.

Nếu mai rời xa

Nếu mai rời xa, em và anh
Có lẽ 2 ta lặng im dòng đời mong manh
Hãy quay mặt đi, chẳng nhìn nhau
Cố giấu ướt mi lệ rơi buồn long lanh.

Nếu mai rời xa, những ngày qua
Yêu dấu bao đêm tìm đâu lần thứ 2
Lời ru rất khuya tìm trong sớm mai
Cho trọn đời ta say.

Rồi anh sẽ cất bước đi về lối nao
Êm đềm bình yên mãi mãi
Tựa ánh sáng chói lòa rất cao rất xa không trở lại.

Anh trói tim mình với bao tiếng cười nồng nàn yêu thương đã xa
Để rồi lặng im chôn giấu
Tiếng em buồn như lá thu vàng lặng lẽ rơi.
Welcome to Yeucahat.com

[ĐK:]
Rồi anh có hấp hối trên từng tháng năm
Mơ mộng tình duyên đôi lứa
Rồi anh có âm thầm chúc em mãi như xuân tuyệt vời.

Anh sẽ đi cùng với em giữa đời dù rằng đôi nơi cách xa
Vì lòng anh luôn mong nhớ
Chúc em ngày sau luôn hạnh phúc như ban đầu.


http://music.yeucahat.com/mp3/vietnamese/80253-neu-mai-roi-xa~v-music-thuy-tien.html

Từ những ngày mưa




Lâu lâu mình lại đem những kỉ niệm cũ ra xem.

Những bài thơ đã được đóng quyển nằm im trong thùng sách cũ.

Những lá thư vẫn còn nguyên trong những chiếc phong bì đã cắt 1 bên hông.

Những cuốn sách yêu thích.

Ảnh và những thứ nho nhỏ khác.

Dạo này thấy lòng bâng khuâng lắm. Hình như mình lại đang chông chênh....

Nhắn.



Này anh,

_Nếu như ngày mai em biến mất thì anh sẽ cuống cuồng lên tìm em rồi... thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi cái giọng điệu chua loét và thói nhõng nhẽo kinh niên của em phải không?

Như thế thì chắc phải rất thoải mái.

_Nếu tự nhiên em bị bệnh rồi chẳng nói năng được gì với anh nữa thì chắc anh phải mở tiệc ăn mừng vì đỡ phải nghe em cằn nhằn mỗi lần anh đến. Đã thế còn đỡ bị sai vặt kiểu như: "Dân thường dọn đi để dân chơi ngồi nghỉ ngơi" sau khi ăn cơm xong.

Như thế thì chắc phải rất vui vẻ.

_Nếu như 1 ngày em đủ can đảm chia tay anh thì chắc anh phải tặng em thêm 1 món quà để cảm ơn vì không còn phải suốt ngày nghe em hỏi: Anh có yêu em không? Anh yêu em mấy nhiều? bla, bla...

Như thế thì hẳn nhiên sẽ đỡ đau đầu vì chẳng phải nghĩ ra câu nói dối nào nữa cả.

Em biết là nếu em đặt ra những trường hợp như trên thì anh chắc chắn sẽ trả lời y hệt những gì em đã viết. Bởi vì anh là dân-thường-nói-dối-siêu-đẳng.

Nhưng mà anh à, đôi lúc, hãy chiều chuộng em 1 chút, hãy nói yêu em, hãy ôm em thật chặt, hãy tìm bàn tay em và đan vào tay anh, cười khi em gân cổ lên cãi lý... Vì em biết, tình yêu của anh đủ lớn, thậm chí thừa để có thể làm những hành động nho nhỏ đó.

Bởi em không muốn anh phải hối hận khi chưa kịp nói hay chưa kịp làm những gì có thể nếu 1 ngày đột nhiên có chuyện gì xảy ra với em.