Lan man 1 tí



Em rất buồn cười khi hôm nay anh bảo: "Anh phải rời xa cái miệng ma thuật này thôi, nếu không, anh sẽ không thể xa em được".

Em đã suy nghĩ thực sự nghiêm túc về điều đó.

Bởi vì trước kia em rất thích ôm. Nói đúng hơn là gần-như-chỉ-thích-ôm. Em thường điếng người khi nghe thấy nhịp tim của anh đập trên ngực phải của em, 2 tay vòng ra phía sau và ôm chặt lấy em. Có lần tự nhiên em khóc rầm rì khi được anh ôm như thế.

Và rất buồn cười. Em-sợ-bị-hôn.

Thế mà hôm nay, khi anh hôn em, và cười, và nói câu nói đó, em đã suy nghĩ rất lâu sau khi anh về. Và thật ra, em đã hôn thế nào nhỉ? Em không biết. Em còn tự hỏi là: Không hiểu em có thực sự biết hôn hay là không.

À, tối nay em mới đi ăn cơm chay, dĩ nhiên là ăn 1 mình. Em ăn rất ngoan và ăn hết phần cơm của mình. Trong lúc ăn chỉ hơi nhớ anh 1 chút. Nhớ anh đến anh 1 chút để thấy ấm áp hơn. Và em ngồi thật lâu, nhâm nhi cốc trà xanh và nghĩ đến nụ cười của anh.

Thế mà
Lúc về, đi đường tự nhiên em bật khóc. Vì cảm thấy cô đơn và vì, hình như là em không chịu nổi...

Thế thôi... đêm nay sẽ chẳng bình yên đâu...