Em sẽ... nhưng em nghĩ lại rồi.



Hôm nay ngồi đợi anh hơn 1 giờ đồng hồ ở quán cafe xanh và rộn rã. Lòng em nặng trĩu ưu phiền. Em ngồi đọc "Những cây cầu ở quận Madison" mà anh đã mua tặng em năm ngoái. Nhưng em không sao tập trung nổi. Nước mắt em trào ra, cay xè. Em uể oải ra về.

Em định sẽ giận anh vài ngày. Hoặc nếu dũng cảm hơn, em sẽ chia tay anh.

Nhưng em nghĩ lại rồi. Chúng ta đâu có nhiều cơ hội trong đời để gặp gỡ và yêu thương ai đó như anh và em đã từng? 7 tỷ người đi qua em để rồi chỉ 1 người trở thành tri kỉ. Điều đó không có ý nghĩa sao? Vậy thì em nên hạnh phúc mới phải.

Ngày mai, em sẽ gặp anh. Sẽ ngồi đối diện với anh. Uống 1 ly trà, kể với anh nỗi buồn mang tên "4 ngày không có anh" và hỏi anh tại sao anh có thể chịu đựng được việc xa em lâu như vậy?