...


Em bị ám ảnh đến gần phát điên vì cảm giác có lỗi với anh.

Nên hôm nay em quyết định nói ra tất cả.

Nhưng nói ra rồi em lại cảm thấy mệt mỏi hơn, suy nghĩ nhiều hơn. Em nghĩ nhiều đến những gì anh đã nói trong khi nói chuyện với em. Em nghĩ về cái nhăn trán của anh, khuôn mặt căng thẳng của anh, cả khi anh thở dài... Em thấy hết và em ước gì mình đừng nói ra. Phải. Em đã ước như thế.

Hơn nữa em làm chuyện này có khác gì việc nhổ cái gai trên người mình để cắm vào người anh đâu. Mà điều đó thực sự là điều em không muốn.

Em biết, khi yêu anh, em sẽ không làm gì có lỗi với anh đâu. Nhưng em không thể lấy khăn lau sạch quá khứ, hoặc giả, quá khứ là 1 hàng chữ viết bằng bút chì, em sẽ mua cục tẩy xịn nhất thế giới về tẩy hết, tẩy đến trắng tinh.

Trước đây đã có người bảo em ngốc vì quá thật thà và ngây thơ. Họ bảo em phải giấu nhẹm quá khứ đi. Nhưng em không làm được.

Nếu quả thật người ta đến với nhau chỉ bằng 1 chữ "Duyên" và chia tay nhau bởi hàng ngàn lý do khác thì liệu đây có phải là 1 trong hàng ngàn những lý do ấy không?

Nếu đúng thì có lẽ em ngốc thật. Và em rất tiếc.