Về những điều chưa đến




Sương sớm lành lạnh và không khí trong lành.

Lâu rồi không viết lách và cũng không có cảm giác cần phải viết.
Mỗi ngày trôi qua đều thật "bình thường"

Những niềm vui bình thường
Những nỗi buồn bình thường

Cuộc sống đóng khung trong 2 từ "yên ổn".

Như là mặt biển vậy. Và đi trên biển, có ai không lo sợ?
Sóng ngầm và những cơn bão có thể đến bất cứ lúc nào.

Cho nên sự yên ổn ấy được bao trùm bởi cảm giác hoang mang và nhột nhạt.

Dạo này những cơn mơ về chuyện đó lại quay về.
Tiếng "phựt" vang lên đứt đoạn trong đầu.
Thèm được ôm
Thèm được hôn.
Và luôn chực khóc.

Phải làm sao bây giờ?