Vẫn là con đường dẫn về hạnh phúc.
Nắng hạ miên man vàng.
Em đi qua đớn đau mỏi mệt
Vẫn thấy trước mắt mình ánh sáng của Yêu, tin.

Những ngày này ở bên anh cứ thấy dào dạt thương yêu. Chỉ là nắm tay nhau ngồi im lặng trong căn phòng nhỏ, biệt lập với bên ngòai đầy nắng và bụi. Thỉnh thoảng ư ử hát trong họng để 1 mình mình nghe, 1 mình mình thích thú.

Vui lắm chứ.

Vì có anh mà.

Chẳng hiểu sao, ở bên anh, cứ thấy yên ổn và ấm áp. Như ngày xưa được bố cõng trên lưng đi chơi. Phải rồi. Chính là cảm giác ấy. Gần gũi, ấm áp và thân thuộc.

Trưa mất điện. Ngồi nhìn anh cầm sách quạt, còn mình thì ăn bánh mì. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ.

Dạo này mình hay quên. Cả những ý nghĩ bình thường cũng không sao xâu chuỗi vào được. Quên cả cách bày tỏ chính mình...

Thôi, viết thế thôi.