Khép



Cuộc sống của mình trong mắt người khác có lẽ là rất-lăng-lẽ rồi. Ấy thế mà mình vẫn cảm thấy chưa đủ lặng lẽ.

Ví như đêm qua khi tỉnh dậy giữa đêm mình đã nghĩ ngày mai

mình sẽ tắt điện thoại cả ngày (và những ngày sau nữa)
mình sẽ đóng chặt cửa như thể mình đã chuyển đến 1 nơi khác hoặc đã đi xa.
mình sẽ không để YM sáng đèn nữa.
Không viết blog.
mình sẽ không...

Và mình chui vào 1 xó. Mình sẽ chỉ đọc sách và ngồi tô màu.

Nhưng sáng nay mình đã chờ điện thoại của anh.

Nên mình biết mình không thể làm được.

Ước gì mình như 1 chiếc khăn, cuốn tròn lại mà người-đó vẫn có thể chạm vào...